Tuổi 17 là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Bạn có thể cảm nhận được trọn vẹn những cảm xúc khi vui vẻ, lạc quan lúc lo lắng, ưu phiền! Cũng có hiếm tuổi nào mà bạn có nhiều ước mơ hơn nhưng chắc chắn khát khao lớn nhất ở độ tuổi này chính là thi đỗ đại học!
Đại học – ước mơ lớn nhất thời trung học
Tuổi 17, 18 ấp ủ nhiều hoài bão ước mơ nhưng điều ấp ủ lớn nhất trong đầu của mỗi cô cậu học trò khi ấy có lẽ là đậu đại học. Đậu đại học để có một tương lai tốt đẹp trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình. Đậu đại học để thoát nghèo, ra trường kiếm được việc tốt,…
Và cứ thế mỗi ngày chúng ta lao đầu vào học, vùi mình trong những đống sách dày cộm, công thức toán học, Vật Lý, Hoá học đôi khi chả có lấy quy luật cụ thể. Dành thời gian giải đề, thức khuya học thuộc nhồi nhét các công thức con số. Thời điểm đó, ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu đó là đại học và giấc mơ được chạm tay đến cánh cổng đại học trong niềm kiêu hãnh. Bởi từ trước tới nay chúng ta luôn được dạy với quan niệm rằng đại học là miền đất hứa. Ở đó có tri thức, có một tương lai tươi sáng, thành công,…. Liệu điều đó có còn đúng trong thời điểm hiện tại?
Đại học chỉ là con đường: câu nói cũ mà chưa hề cũ
Có một sự thật vừa đẹp đẽ lại vừa buồn tủi đó là ngay cả khi bạn đỗ vào trường top cũng không đảm bảo một tương lai “hàng top”. Chỉ cần vào google search bạn có thể thấy hàng ngàn bài báo, vô số các trường hợp cựu sinh viên của các trường đại học hot làm việc ở những nhà máy xí nghiệp. Tấm bằng đại học hay công sức 4 năm đại học – 4 năm tuổi trẻ được xếp gọn trong góc dù nó đã từng là niềm tự hào của cả gia đình. Chưa kể rất nhiều trường hợp khi các bạn chọn sai trường, sai ngành học. Điều này thật đáng buồn hơn rất nhiều so với việc trượt đại học. Bởi các bạn thường lựa chọn ngành học theo xu hướng hoặc theo gia đình để rồi ra trường cứ loay hoay trở thành những con rối.
Tại sao lại xảy ra điều này? Phải chăng nó đến từ việc các bạn học sinh tuổi 17 ấy chưa đủ tự tin, bản ngã chưa đủ lớn để trả lời câu hỏi “tôi là ai?” “tôi cần gì?” “tôi có thể làm gì?”. Đừng dựa dẫm quá nhiều vào lý do “mình còn trẻ, có quyền sai”. Đúng nhưng xin hỏi bạn có mấy tuổi trẻ để sai lầm? Tìm thấy đam mê, lựa chọn đúng con đường để theo đuổi. Hãy nhớ đại học chỉ là con đường ngắn nhất giúp bạn theo đuổi đam mê. Và đam mê hay ước mơ phải là của chính bạn!
Đừng biến ước mơ của mình là giấc mơ của người khác
Chắc hẳn bạn từng nghe “Phần lớn mọi người đã chết ở tuổi 25, chỉ có điều đến 75 tuổi mới được chôn mà thôi” – Benjamin Franklin. Tuổi 17 đương nhiên bạn có quá nhiều ước mơ nhưng rồi bạn còn giữ lại bao nhiêu trong số đó. Chúng ta luôn bị ảnh hưởng bởi những định kiến, phán xét, chuẩn mực nào đó rồi bị đẩy theo cái gọi là “đúng đắn, ổn định”. Chúng ta thường đổ lỗi cho bạn bè, gia đình thầy cô đặt ra những định hướng như thế. Và thường lãng phí thời gian lo lắng xem mọi người nghĩ về vẻ ngoài, cách cư xử, các lựa chọn quyết định của cuộc đời mình và bị ảnh hưởng bởi cách định nghĩa về một tương lai tốt đẹp, cuộc sống ổn định của người khác. Và bạn biết không bạn càng lo lắng nhiều, thành công càng xa rời bạn! 17 tuổi mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Bạn còn có quyền lựa chọn!
Bước ra khỏi vùng an toàn: dám ước mơ, dám thực hiện
Tự định nghĩa lại bản thân và ước mơ của chính mình. Bạn có thể lựa chọn đại học nhưng hãy coi đó là con đường để dẫn bạn đến với đam mê của chính bạn. Đại học không phải là giấc mơ của một cuộc sống an nhàn, hứa hẹn một “việc nhẹ lương cao” sau khi tốt nghiệp. Hãy luôn nhớ “Cốt lõi của giáo dục đại học là đào tạo tư duy” và “không có trường đại học đào tạo vĩ nhân đồng thời cũng không ở đâu dạy bạn trở nên chăm chỉ”.
Bạn chỉ thực sự tìm được đam mê và con đường đúng đắn khi lắng nghe bản thân mình và dám dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn. Chỉ có bước ra khỏi vùng an toàn, càng trải nghiệm nhiều, bạn càng hiểu rõ bản thân và biết mình muốn gì, ước mơ gì và có thêm động lực để thực hiện. Tuổi 17 tất cả chỉ mới bắt đầu, quyền quyết định vẫn nằm trong tay bạn. ĐỪNG ĐỂ LỠ!